Trong chín năm ở Sài Gòn, ký ức về bão lũ trong tôi dần biến mất. Điều duy nhất còn lại là gia đình cô giáo quá tải, không dạy được nên những ngày mất điện ở nhà chỉ ăn với kim chi và mắm muối là có thể nghỉ học. Một tuần hoặc mỗi khi nước đổ, xe đạp sẽ trở lại thị trấn. Nhìn người dân thả lưới bắt cá.
Nhưng vài ngày sau khi tôi về nhà, lũ thực sự tràn vào. Nước lũ cuồn cuộn, xe cuốn mấy người. Lúc đến Guangsan trời mưa to, nằm trên xe nhìn hàng cây uốn lượn trong gió, ai nấy đều lặng đi, chỉ mong sao về nhà an toàn, bặt vô âm tín. Tôi nghe nói rằng đoàn tàu bị trật bánh do mưa lớn. Nhà tôi bắt đầu mất điện từ đêm thứ 7. Ban đầu tôi nghĩ trời gió quá nên họ cắt điện cho an toàn (vì ở Sài Gòn 9 năm rồi không có chuyện mất điện) nhưng đến hôm nay vẫn chưa có. — >> Sống trần vì lũ miền trung
Sáng chủ nhật, nước bắt đầu ngập đường ở vùng trũng, thấy người dân giăng lưới bắt cá tôi mừng lắm. Đến trưa thì biết tin đã về nước vì xe dừng, vé tàu hôm sau bị hủy. Đến chiều, tôi thấy nước ngập đường ngoài cửa, các nhà xung quanh bắt đầu tràn vào nhà.
Những người hàng xóm xung quanh chúng tôi chạy xe máy ngang qua sân vì nhà tôi cao nhất khu. Khoảng 7 giờ sáng, nước bắt đầu tràn vào sân, ông bà yên tâm đi ngủ vì từ trước đến nay chưa có nước vào nhà. Mất điện, bão và ăn tối từ 5 đến 7 giờ tối đã trở thành một phần không thể đạt được trong trái tim tôi, và tôi sẽ không bao giờ trải nghiệm nó nữa.
Tôi không có sách để đọc, vì mưa bão rất lâu, tôi không dám thắp nến trong thời gian dài, nước ngập nhà hàng không mở cửa nên chúng tôi phải tiết kiệm hết mức có thể. Đêm hôm đó, ông bà nội ôm nhau nằm trên giường, bất giác thở dài, nghĩ mấy năm nữa chúng tôi mới phải chịu cảnh đau đớn như vậy … Sau khi đi ra ngoài về thì nhà ngập hết, lúc đầu cũng chỉ có chút xíu thôi. 15 phút sau khi cho nước gấp ba lần.
Thế là cả nhà quỳ xuống đất bắt gà, chó, mèo. Những người bị rơi dưới nước đã đưa họ lên tầng cao nhất để tiếp đất vì không thể ôm lấy họ. Chó, mèo, gà, vịt ở cùng chỗ với người, vì sau nhà không có chỗ trống. Sau khi tỉnh lại, cả đêm không ngủ, nhìn thấy nước biển xung quanh, trước nhà chỉ còn cách mực nước một bước chân. Sử dụng nước sạch vì không bơm được, nước mưa không bắt được, do thùng phuy trôi, điện vẫn mất. Tôi rơi nước mắt khi chứng kiến cảnh người ta dắt bò, lợn, gà lên chỗ cao để gửi. Có người ngâm mình trong nước đói, nhưng cả nhà có tài sản để dành. Nhà vợ ngập đầu gối, phải kê giường ra giữa biển, nhà bà ngoại ngập đến cửa sổ, cô bác trèo lên mái nhìn bất lực. Tủ lạnh, tài sản tích cóp được một thời gian đã xuống biển.
Xã mình địa thế cao nên thường không ngập, chỉ có nước chảy vào sân nhiều nên không ai bị ngập, nhưng năm nay nước ngập đến tận nóc nhà.
Tôi đã nghe câu chuyện về một ông già, một bà già ngâm mình trong nước lạnh hai ngày cho đến khi có người đến cứu, nhưng điều đó thật không thể diễn tả được. Nước vừa rút đi một chút là lại mưa, cả ngày hôm đó chúng tôi đi thăm o, mua thêm đèn cầy, sạc điện thoại, tối hôm đó tôi trằn trọc mãi không ngủ được, đến 8 giờ sáng sợ nước vào nhà ở. -Vào đêm thứ bảy trời mưa to, nước bắt đầu dâng cao từng giờ. Ảnh: Thu Hiền .
Sáng thứ 2, thấy sóng nước lại lên, nghe tin bão sắp về, mình quyết định tìm đường về Đà Nẵng (tháng 5 mình mới về Đà Nẵng công tác), Bởi vì bây giờ nếu tôi không vào, tôi không biết khi nào, tôi không thể xin nghỉ phép. Mọi việc đã dễ dàng rồi. . Cha dượng tôi lội nước nhanh và lắc lư nhưng không được nửa đường, ông phải quay lại vì chúng tôi quá nguy hiểm nên bị thổi bay khỏi cầu nước cao. Trên đường về, tôi thấy bốn người đẩy con lợn trên xe rùa, một người khác bảo tôi đưa lợn ra ngoài, người kia không chết được nên tôi thở dài, lòng lại chùng xuống. >> Miền Trung-mảnh đất hứng chịu nhiều thiên tai-Yang ot là từ chính xác nhất để diễn tả cảm xúc hiện tại của mỗi người, chỉ có một con đường là đến đó thôi, vì không biết giữa trời đang bão gì. Chợt tôi nhớ đến lũ lụt, thương cảmCảm giác của những người dân làng cố gắng chìm trong chiếc thuyền của Noah và sau đó chìm xuống đáy biển thật khủng khiếp.
Tôi về nhà ăn hết hai bát cháo và rơm rạ, vội vã rơi nước mắt vì không biết bao giờ mới hết nước, quyết định làm lại từ đầu. Lần này, chúng tôi băng qua cánh đồng, đi sâu vào rồi men theo sườn đồi ra đường chính. Khi tôi chuẩn bị đi, một bác sĩ vào nhà, xin tiền, gạo và thức ăn để nấu cho những người được cấp cứu trong xã, rồi nhanh chóng đưa cháu vào phòng. Còn 40.000 đồng Việt Nam trong túi, bà ngoại vào đưa cơm. Tôi đã quay trở lại.
Cha dượng của cô đã đi bộ 5 km, cơ thể cô ướt đẫm và bàn chân phồng rộp vì đất quá mịn. Cuối cùng tôi cũng nghe thấy tiếng còi xe, nên biết đường đi. Khi qua cầu, có tin có người bên kia đường gọi điện hỏi anh đã ăn cơm chưa, anh có đi vào không (anh nói rằng khi nhìn tôi chống gậy đi qua rừng, họ có thể đi bộ từ chỗ ngập) và anh đói. , Tôi chỉ muốn đến Đà Nẵng bằng xe buýt.
Sau khi trời mưa đợi khoảng 30 phút, cuối cùng tôi cũng thấy bến xe buýt, tôi vui mừng quay lại và nói “về nhà”. Chạy lung tung trên xe. Quần ướt sũng nằm rung rinh, may mà trời đã “sáng”. Xin chân thành cảm ơn vũ trụ đã lắng nghe những lời cầu nguyện và giúp đỡ của nó. Tôi gọi điện cho bố mẹ và ông bà lái xe.
>> Flood Diary
Sau khi ngủ mấy đêm rồi thức vài đêm, tai tôi chợt nghe thấy câu hát “All I Want for Christmas is You” của Mariah Carey (Mariah Carey) Cuốn sách Tôi không biết ai đến qua điện thoại (đây là một bài hát rất ý nghĩa đối với tôi, và tôi hiểu tại sao giọng văn lúc đó lại như vậy).
Tôi biết đây là tất cả những điều kỳ diệu và tươi đẹp mà vũ trụ đã gửi đến cho tôi trong quá khứ, vì tháng 12 sẽ có phép màu. Tôi cũng mong rằng điều kỳ diệu sẽ xảy ra trên quê hương Lệ Thủy của tôi, đặc biệt là toàn bộ khu vực miền Trung. Mong bão tạnh để nước rút và người dân dọn dẹp, vì chỉ còn vài tháng nữa là Tết.
>> Gửi bài viết về lũ lụt và cứu trợ miền trung Việt Nam tại đây. —Thứ năm