Cơn bão số 7 đổ bộ vào miền Trung mang theo mưa lớn kéo dài cộng với xả lũ, giữ an toàn cho hồ Kẻ Gỗ ở tỉnh Hetian. Trên cơ sở cập nhật thông tin lũ lụt miền Trung hàng giờ, chúng tôi quyết định lên đường đến một vùng quê xa xôi còn nhiều khó khăn để mang lại niềm vui và sự sẻ chia nhân ái cho bà con nơi đây. Mặc dù đây cũng là điểm đến của các cơn bão trong ngày 8 và 9.
Nhanh chóng chuẩn bị những thứ cần thiết mang theo, chúng tôi vẫn bắt đầu chuyến đi từ rất sớm. 1 giờ sáng, những cơn gió đông từ phương bắc không thể làm dịu mát trái tim bỏng rát vào tận trung tâm. Đến từ Nam Định, trong lòng mỗi chúng tôi đều đầy khao khát, xen lẫn những cảm xúc khó tả, háo hức đến nơi thật nhanh với những câu hỏi chưa được giải đáp. . . Trên đường đi, đoàn liên tục cập nhật tình hình bão lũ qua đài và mạng Internet. Ở bên ngoài, đôi khi chúng tôi gặp các đội cứu hộ ở nhiều tỉnh khác nhau. Chúng tôi không biết nhau, nhưng chúng tôi đang ở cùng một hướng, đèn pha nhấp nháy, giơ tay và tràn đầy nhiệt huyết dành cho nhau. Không ngờ, trên đường đến trạm thu phí, quán bar bất ngờ mở cửa mời một ô tô đến, nhân viên thu phí nói muốn giúp đỡ người dân Trung Quốc và không quên động viên bản thân. . Nhóm.
Sau 5 giờ sáng, nhóm chúng tôi đã đến gần thành phố Xiading. Chúng tôi ngồi ăn sáng tại một cây xăng và gặp một nhóm thanh niên tình nguyện trong khu vực. Ăn sáng nhanh, ai cũng muốn đi ngay, háo hức đến những nơi khó khăn nhất, chia sẻ những khó khăn với mọi người. Trong buổi giao lưu, hai nhóm gặp nhau trong thời gian ngắn không thể nhớ tên, nhưng giờ đây hai nhóm nhỏ này đã thành một, với những cử chỉ thân thiện xóa bỏ mọi ngại ngần, xa cách, tràn đầy nhiệt huyết với các em. Những người cùng chí hướng. Điểm đầu tiên chúng tôi đến là cộng đồng Jin Xuyan, một trong những nơi bị ảnh hưởng nặng nề nhất. Đoàn chúng tôi đã đến thăm và hướng dẫn người dân địa phương Tại Xóm VI, Jin Rong và Jin Xuen đến nhà một người phụ nữ lớn tuổi. Cả đoàn không khỏi ngỡ ngàng khi chứng kiến những ngôi nhà dột nát, tường lởm chởm, cụ bà 97 tuổi ngồi ở cửa, chăn, gối, đồ dùng treo đầy hiên, sân. .. Bùn khô. Sau khi nhận quà của chúng tôi, bà đã khóc và nói rằng bà đã nhiều lần muốn ra đi và thoát khỏi tình trạng này, nhưng luôn chạnh lòng vì có con trai 60 tuổi bị ung thư. Những đoàn này đến tặng tiền và quà, họ để dành và mua thuốc cho các em. Đây là hoàn cảnh của một người phụ nữ đơn thân sống trong ngôi nhà trát vữa, nhà bị thấm nước, bong tróc, bên trong có những rỗ tre, mọi thứ trôi dạt, chỉ còn biết nằm trên chiếc giường tạm bợ. . Chúng tôi tiếp tục đến thăm người đàn ông ở Làng Tam Trung của Kim Young, Kim Hee Eun. Anh ấy là nhân viên chính, nhưng anh ấy vừa bị tai nạn ở nơi làm việc và bị mất chân, chỉ nằm hoặc sử dụng xe lăn. Căn nhà tạm bợ chưa trát, nội ngoại thất chẳng có giá trị gì, mấy ngày nay do mưa lũ nên mọi thứ trở nên lầy lội… Buổi chiều, đoàn chúng tôi ghé vào một quán ăn ven đường. Sau bữa ăn, chủ quán bắt tay và nói miễn phí mọi người cùng đoàn. Rồi cứ như vậy, chúng tôi đi hết làng này sang làng khác, từng nhà, chia sẻ mọi hoàn cảnh khó khăn, rồi gặp gỡ những người cùng chí hướng. Các nhà hàng, nhà nghỉ cũng miễn phí tham gia nhóm, từ đó tăng thêm nhiệt huyết cho mọi người.
Ngày hôm sau, do ảnh hưởng của bão số 9, trời mưa và gió mạnh hơn hôm trước. Dưới sự dẫn dắt của những người trẻ đầy nhiệt huyết địa phương, chúng tôi đã đến thăm những gia đình khó khăn nhất nơi họ đến thăm. Thuyền trưởng đã tặng cho anh một món quà nhỏ trước khi chuyển đi, nhưng anh kiên quyết từ chối: “Tôi cũng bị ảnh hưởng, nhưng hãy gửi món quà này trong hoàn cảnh khó khăn hơn. Một trong những phụ nữ ung thư của tôi nuôi ba người trong số họ ở đây. Con tôi, chồng làm kinh tế, báo vào Nam làm việc nhưng mất liên lạc 2 năm nay không biết đang ở đâu, trên đường đi chúng tôi cũng gặp một người phụ nữ có biểu hiện đờ đẫn. Chúng tôi chạy ra trò chuyện thì phát hiện bà mất tích. Sau hai ngày đàn bò sữa, đây là tài sản quý giá duy nhất của gia đình chị… Sau đó, chúng tôi còn đi nhiều nơi khác, như: Tượng Sơn, Cẩm Duệ, Thạch Thang… đều bị ảnh hưởng nặng nhất. Địa điểm, và cuối cùng là khu vực Hồ Kẻ Gỗ. Trước khi quay trở lại phía bắcChúng tôi được các tình nguyện viên mời và ăn bánh Cu Đơ, cam Khe Mây. Chúng tôi đã chia tay và chúng tôi thất vọng. Dù còn nhiều khó khăn nhưng người dân nơi đây vẫn đối xử với nhau rất nồng hậu. Trong cuộc sống hiện thực nhất, con người nơi đây càng yêu đời, lạc quan hơn trong gian khó, đồng thời cũng khiến tâm hồn thêm thấu hiểu cảm thông, sẻ chia.
Nguyễn Hữu Hằng Tâm
>> Ý kiến không nhất thiết phải là của VnExpress.net. Xuất bản tại đây.