Hoàn cảnh “nghệ sĩ” tự vấn “giai điệu” Ngoài “đàn” được ca tụng rộng rãi, tôi vẫn tiếc cho thế hệ tự phong là “nghệ sĩ” đang hoạt động trong giới nghệ thuật. Tôi thấy có người hỏi câu này: “Đây là nghệ sĩ hay người học nghề?” Quả thực rất đau lòng khi người ta đánh đồng hai từ thiêng liêng “nghệ sĩ” với “dân gyps”.
Chế độ phong kiến cổ đại cho rằng có bốn nghề hữu hiệu: “Học sĩ, nông dân và nông dân.” Bốn người. “Ngoài” bộ tứ “của hệ thống cấp bậc xã hội, còn có nhiều nhóm xã hội. Bao gồm tăng lữ và thầy bói, thái giám và thê thiếp hoặc ngành ca hát, múa ít được sử dụng trong xã hội. Nghề ca sĩ được gọi là” Không có loại ca dao “. Dựa vào quan điểm này, nhiều danh nhân trong lịch sử đã gặp nhiều khó khăn, đau đớn. Ví dụ như Đào Duy Từ, vì cha ông lúc đó là một ca sĩ nên thời vua Lutelin (Chúa). Thời chúa Trịnh) không được thi quan, chỉ đến đời chúa Nguyễn mới trọng dụng, trong “Đại Việt sử ký toàn thư” cho rằng đây là luật của nhà Lê: “Ở triều đình Chèo, Danh tiếng của ca nhi, nghĩa quân, phản giả rất kém, con cháu không được thi cử. ”— Công ty từng bước phát triển, quan điểm khó khăn này tuy có phát triển nhưng vẫn không thoát khỏi“ tật xấu ” Danh tiếng. ”Nghệ sĩ nhạc pop Bạch Tuyết từng thừa nhận:“ Tôi được giáo dục khuôn khổ từ khi còn nhỏ. Khi tôi đi hát, bố tôi đi ra ngoài và nói rằng ông không dạy con nghiêm túc, tôi mới sinh con. Thuật ngữ “ca sĩ không giống loài” như tôi đã chạm đến lòng tự ái của một người đàn ông có tâm hồn nghệ sĩ nhạy cảm, tôi quyết tâm lấy bằng tiến sĩ, thêm vào đó, động lực lớn nhất của tôi khi học tiến sĩ là cảm nhận được trách nhiệm của người nghệ sĩ đối với nghệ thuật dân tộc. – “No Species Chorus” là một ca dao chết chóc, và nó cũng truyền cảm hứng cho sự theo đuổi của những người yêu nghệ thuật. Họ phải đánh đổi rất nhiều thứ như sức khỏe và danh dự để theo đuổi đam mê của mình, và chứng minh cho cả thế giới thấy rằng họ cũng phải nỗ lực, “đổ mồ hôi như nước”, và mọi người đều đáng được tôn trọng. Khi đó trong cuộc đời này, anh rất tự hào với danh xưng “nghệ sĩ”, điều đó chứng tỏ sự chăm chỉ của anh cũng chính là trách nhiệm theo đuổi nghề. Chính vì ý tưởng này, nhiều nghệ sĩ tài năng ở thế hệ trước đã xuất hiện, tạo nên những tác phẩm nổi tiếng, đạt giải thưởng danh giá trong nước và quốc tế, và thế hệ này vẫn ngưỡng mộ họ cho đến tận bây giờ. , Dù phần thưởng không đáng là bao.
Bây giờ ở công ty này, hầu như không còn ai nghe thấy câu nói “ca sĩ không giống loài” nữa. Nếu ai đó nói ra câu này sẽ bị đánh giá là nói không có suy nghĩ, lạc hậu, để hoạt động nghệ thuật trở nên dễ dàng và mọi người sẽ không còn coi thường nó như trước. Nhưng đây có thể là lý do tại sao các nguyên tắc của ngành dường như cũng đã được thay đổi. Người có danh xưng nghệ sĩ khẳng định chỉ cần tạo scandal, xuất hiện nhiều lần trên truyền hình, game show là có thể nổi tiếng và kiếm tiền dễ dàng. Vì quá đơn giản nên họ đã bỏ qua tất cả.
>> Định kiến của người xăm mình
Trước đây, hoạt động nghệ thuật phải đấu tranh giữa đam mê, định kiến làm cho sống động như thật và định kiến “không giống loài không biết hát”. “Dần dần, những người hoạt động nghệ thuật có trách nhiệm gỡ bỏ những điều khoản xúc phạm mà vẫn duy trì được người dẫn chương trình. Như NSND Bạch Tuyết đã nói:” Khi bước vào nghề này, nghệ sĩ tự nhủ cải lương là cải lương. Đó là để cải thiện con người; lương là lương thiện và nâng đỡ lương tâm con người “. Lòng người nên nghệ thuật và nghệ sĩ thực sự sống mãi.-Tre già mọc lên, xếp chồng lên nhau, người già dần về trời. Nhiều nghệ sĩ thế hệ mới quên đi học nghề (có thể dạy trong trường) Thế hệ cũ vẫn có những cái tên như nghệ sĩ Hữu Châu, Hoài Linh – họ nói về sự kiện này, hay nhiều Các nghệ sĩ tự lôi mình ra “chất vấn” nhà thi đấu: “Muốn làm gì thì làm, nhưng đừng để những người giỏi, quý mến cái nghề hát bội này, cho rằng họ đều là những kẻ dữ.” Sự tôn trọng tuyệt đối là thiêng liêng và đã được hình thành từ bao đời nay. Thuật ngữ “nghề nghiệp” Cha anh, các bậc trưởng lão đi trước, miệt mài tạo dựng hình ảnh đẹp trong lòng công chúng, đều là những giọt mồ hôi, nước mắt và xương máu của mỗi thế hệ. — Nghệ sĩ Hữu Châu, Hoài Linh tưởng nhớ nghệ sĩ trgiữ mát.
Người ta thường nói: “Càng lớn càng cúi đầu”, dù các thế hệ đi trước đã rất cao tuổi nhưng mỗi khi giao tiếp với độc giả và người khác, họ luôn khiêm tốn và đắt giá. Khi đó, dù đáng tuổi cha chú của nhau, họ vẫn “dạ vâng dạ dạ”.
Có một thuật ngữ tiếng Trung gọi là “sát sinh”, dùng để chỉ ngôi sao bị công chúng quay lưng, sau khi sự nghiệp gần như thất bại, khó có cơ hội quay trở lại làng giải trí vì những scandal hoặc sai lầm lớn. Một khi bị “khai tử”, những ngôi sao này sẽ bị ràng buộc bởi hầu hết các hoạt động trong làng giải trí, không thể xuất hiện trong các bộ phim, chương trình truyền hình hay đại nhạc hội, vì vậy sự nghiệp của họ sẽ bị đóng băng. Không có kết nối nào sẽ được phục hồi nữa. Có lẽ vì vậy mà giới nghệ thuật Trung Quốc rất “sạch”, các nghệ sĩ sợ dính vào scandal nên đồng lòng từ chối những người có ý định nổi tiếng nhờ nó. Thúc giục chứ không phải tài năng. Jimmer “chất vấn” có cảnh báo những người tự xưng là “nghệ sĩ”, đặc biệt là những người sẽ hoạt động trong nền nghệ thuật Việt Nam và sẽ tiếp tục tích cực trong những hành động và trách nhiệm của mọi người? Một cách chuyên nghiệp, để không cảm thấy xấu hổ về người yêu cũ?
Minh Pham
>> Các ý kiến chưa chắc đã phù hợp với ý kiến của VnExpress.net. Xuất bản tại đây.