Mới đây, sau vụ tai nạn giao thông liên tiếp xảy ra các vụ nữ sinh bị đánh khiến dư luận xôn xao. Mới đây, rạng sáng 12/12, học sinh lớp 7A2 Trường THCS Chà Là (huyện Dương Minh Châu, tỉnh Tây Ninh) điều khiển xe đạp điện trên đèo đã va chạm với một công nhân đang băng qua đường khiến cả 3 phương tiện nằm chắn ngang đường. . Xoa và xoa. Thấy vợ ngã, anh Trần Văn Mẫn, 31 tuổi, lao ra đường, đánh bé gái 12 tuổi hết lần này đến lần khác khiến em phải nhập viện. Cách đây không lâu, vào chiều ngày 7/12, một học sinh 15 tuổi ở thị trấn Chowdumote, tỉnh Thủ (Bình Dương) cũng bị một người đàn ông 29 tuổi Letan đánh. Thanh, úp mặt vào đầu liên tục. Sau vụ tai nạn giao thông.
Nữ sinh bị nam thanh niên đánh dã man sau tai nạn giao thông đường bộ.
Điểm chung của hai vụ việc trên là nạn nhân đều là sinh viên đại học vẫn đi lại được. Tất cả đều bị đâm trên đường và bị tấn công dã man bởi những người đàn ông trưởng thành dưới ánh nắng mặt trời. Tôi muốn biết tại sao những kẻ như Mẫn, Thành lại ngang nhiên dùng bạo lực tấn công các cô gái tay chân dễ bị tổn thương ở chốn đông người? Họ không bắt tay vì sợ bị đánh sao? Hay họ có biết rằng dù nạn nhân có bị ám ảnh tinh thần đến đâu, họ cũng sẽ chỉ bị xử lý nếu sát thương gây ra cho đối phương đủ cao?
Ở Việt Nam, tai nạn giao thông đường bộ không phải là hiếm. Xung đột đường phố cũng thường xuyên. Tuy nhiên, có bao nhiêu người chọn cách giải quyết mâu thuẫn của họ. Ở đây, vấn đề không kết thúc bằng nắm tay giải quyết mâu thuẫn mà là đánh phụ nữ và trẻ em. Đây là hồi chuông cảnh tỉnh thực trạng đang diễn ra tràn lan trong xã hội.
Vậy, làm thế nào để ngăn chặn hành vi này tái diễn? Xin nhấn mạnh rằng, như tình huống trên, giáo dục không thể áp dụng triệt để cho những người đã ở tuổi trưởng thành về nhận thức và thể chất. Chúng ta chỉ có thể ngăn chặn chủ nghĩa côn đồ này thông qua luật pháp hoặc các biện pháp trừng phạt. Tôi cho rằng, việc xử phạt hành chính đối với những trường hợp bị thương nhẹ (theo quy định của pháp luật hiện hành) không thể giải quyết triệt để vấn đề và không đủ sức răn đe đối với những đối tượng có băng nhóm. Có lẽ chúng ta cần tăng cường khung hình phạt đối với nốt ruồi và phụ nữ nơi công cộng ở bất kỳ mức độ nào. Đây là cách tốt nhất để khiến kẻ thủ ác run sợ trước khi vung nắm đấm vào người bạn đồng hành.
Đánh đập nhầm người, hành hung trẻ em hoặc phụ nữ (nhóm người dễ bị tổn thương luôn được xã hội bảo vệ), dù với bất kỳ mục đích nào đều vi phạm pháp luật, kể cả mượn danh nghĩa để bảo vệ vợ (chẳng hạn như vụ Tây Ninh). Chỉ khi đám đông nhận ra rằng việc đánh người khác (bất kể lý do hay mức độ) sẽ bị xử lý nghiêm khắc, chúng mới ngừng hành hạ người khác bằng biện pháp bạo lực. Chúng ta không thể cứ để nạn nhân mới bị tấn công rồi mới xử phạt hành chính thủ phạm thì lực lượng răn đe sẽ không còn đủ sức nặng và giá trị.
Bất kể va chạm trên đường, dù đúng hay sai đều phải được bảo vệ. . Chúng ta chỉ có thể giải quyết trên cơ sở pháp quyền chứ không thể dùng vũ lực để chống trả và thể hiện sự tức giận của đối thủ. Giờ là lúc chúng ta cần có những biện pháp chặt chẽ hơn để bảo vệ phụ nữ, người già và trẻ em. Đám đông phải xa rời xã hội hơn bao giờ hết để có được cuộc sống bình yên cho những người dân vô tội.
Theo Điều 104 Bộ luật Hình sự, nếu sức khỏe của người khác bị tổn hại thì tỷ lệ thương tật của người cố ý gây tổn hại hoặc gây tổn hại từ 11% đến 30%, hậu quả sẽ bị giam giữ đến ba năm. Cải tạo hoặc phạt tù từ sáu tháng đến ba năm.
Bảo Nam
>> Bài viết này chưa chắc đã phù hợp với quan điểm của VnExpress.net. Xuất bản tại đây.