Khi tôi viết bài “Quyền lực Internet giang hồ”, tôi đã nghĩ rằng câu chuyện một anh chàng thể dục hỗn láo với “nghệ sĩ” ngày xưa có lẽ vẫn chưa hết. Vấn đề sẽ vẫn còn.
Đúng rồi. Hình ảnh camera giám sát cho thấy 11 giờ 12 phút tối. Ngày 14/12, hai nam sinh đi xe máy đến trước cổng nhà thi đấu, đồng thời có mặt tại nơi ở của anh Duy trên quốc lộ 6 (khu vực Bình Trị Đông B). . Hung thủ dừng lại định thoát ra ngoài, ném đồ đạc nhiều lần vào cổng nhà thi đấu rồi bỏ đi. Anh ta đã báo cáo hành vi lạm dụng của mình với nhà chức trách. Ai là thủ phạm? Việc có liên quan đến những người trong nhà “nghi vấn” hay không thì khi cơ quan chức năng điều tra, xử lý mới có câu trả lời. Nhưng qua những ồn ào cách đây, tôi nhận thấy một số bài học từ cả hai phía.
Trước hết, các cuộc trò chuyện trên mạng xã hội không được kiểm soát (dù cố ý hoặc vô ý) có thể dẫn đến kết quả. Gây ra những hậu quả không thể lường trước được. Nói những điều tiêu cực với người vừa qua đời là sai, vì điều đó khiến người ta cảm thấy tức giận với người đã khuất.
Thứ hai, nhận ra rằng tôi làm người khác tức giận, và điều tốt nhất là tốt hơn cái mới. Thành thật xin lỗi và mong được tha thứ chứ không phải vòng vo, “vì thì, nhưng, nên… tôi nói vậy.” Thứ ba, phải tôn trọng trật tự xã hội, sống và làm việc theo pháp luật. Nếu bạn cảm thấy bị xúc phạm hoặc quá tức giận, bạn có thể khởi kiện và nhờ cơ quan chức năng can thiệp. Việc nhờ vả hoặc cạch mặt họ là rất thiếu văn minh.
Thứ tư, không bắt nạt người khác trên mạng xã hội. Bạn phải “cảnh báo” những người khác về an toàn lao động và an toàn lao động? Ví dụ như sân vận động đầy bụi, và mọi người có quyền nghi ngờ hung thủ đứng sau dựa trên lời đe dọa này. Do đó, mọi lời bào chữa của bạn lúc này đều kém thuyết phục. Đôi khi, họ được chính quyền mời vì có “mối liên hệ”.
Le Van
>> Ý kiến không nhất thiết phải khớp với ý kiến của VnExpress.net. Xuất bản tại đây.