Thật không ngoa khi coi con cái là “hình mẫu” phản chiếu cha mẹ. Bởi giáo dục của gia đình luôn là nền tảng đầu tiên cho sự trưởng thành và hình thành nhân cách.
Tiếp theo, hãy xem xét trường học và xã hội. Suy cho cùng, hội chứng “Vua của trẻ em” là kết quả của việc quá tự phụ và yêu sai cách của trẻ, và tình trạng này ngày càng trở nên tồi tệ hơn kể cả dưới góc độ giáo dục sai lầm.
Nhiều bậc cha mẹ thuở nhỏ khó khăn, thiếu thốn vật chất, khi điều kiện không như xưa, con cái “cơ cực” lại “sâu róm”, tôi nghĩ vật chất có thể bù đắp được tất cả.
Xin nhắc lại, một số phụ huynh cho rằng tôi bận rộn nên con không chịu “cưng chiều”, cứ tiếp tục ấn tay vào iPad hoặc thiết bị thông minh của con, để con thoải mái lo việc khác. Vì vậy, khi cái tôi quá lớn, những cảm xúc tiêu cực sẽ lấn át nó.
Phương tiện nghe nhìn, mạng xã hội, thiếu các kênh hướng dẫn và các hành vi vô hình – khi nhân cách trẻ chưa được định hướng đúng đắn …
Khi có quá nhiều thông tin từ người lớn (quá nhiều thời gian làm bạn với trẻ) Ngắn gọn, vật chất quá quan trọng, sĩ diện hay bản thân … vv), việc cùng tồn tại hội chứng “Con của Vua” và “Bằng chứng Gia đình Một Con” thật khó lý giải.
Để con em mình đi đúng hướng, trước hết mỗi người lớn chúng ta phải sửa mình. Không có lời dạy nào có thể giống như một “giáo viên thông cảm” – thông qua hành vi, thấm nhuần lời nói của trẻ.
Ngọc Hải
>> Bài viết này chưa chắc đã phù hợp với quan điểm của VnExpress.net. Xuất bản tại đây.