Siêu thị hoạt động vội vã và bãi biển quá đông-những phản ánh và hậu quả
(Quan điểm này không nhất thiết phù hợp với quan điểm của VnExpress.net.)
Trong một tháng rưỡi, tôi chuyển từ chỗ ngồi bên kia biển để xem dịch, thay vì tự cô lập trong một trận dịch. phòng. — Tôi nhận ra rằng điều thú vị nhất là mọi người ở mọi nơi đều giống nhau. Khi dịch đến, mọi người đang cuống cuồng mua lương thực, nhu yếu phẩm, nhưng mọi khuyến cáo của chính quyền không thu lương thực đều như đàn gảy tai trâu. Nhiều người bật cười tại sao họ lại sợ hãi khi sống trong nền kinh tế lớn nhất thế giới. Sau đó, nhiều người còn tụ tập trên bãi biển để ăn chơi và nhiều người đã phá đám thanh niên ở châu Âu và Mỹ. Ai hy vọng rằng điều tương tự sẽ xảy ra ở Việt Nam sau khi thực hiện các biện pháp cô lập cộng đồng.
>> Giữa mùa dịch, gian dối và trung thực
Tôi nhớ một nghiên cứu nói rằng con người có khả năng nhìn thấy hậu quả trong một thời gian ngắn. Mọi người chỉ nhận thức được hậu quả của những gì sắp xảy ra, nhưng những gì họ không thấy là những gì không chính xác hoặc những gì đã không xảy ra. Vì vậy, muốn thay đổi hành vi của con người luôn phải gắn liền với sự thay đổi nhân quả. Luật là một loại nhân quả .—— Câu chuyện cũng vậy. Chợ búa có ở khắp nơi, mọi người thường đi mua sắm nên khi thấy người khác mua sắm thì mình phải đi. Lo lắng này không phải do mình mua thì người ta mới mua. Hệ quả của việc “không có gì” khiến người ta mua sắm.
Mối liên hệ giữa “tụ tập đông người” và “bệnh tật” không phải ai cũng nhìn thấy. Bệnh nhân nằm viện ít người đi nên ít thấy bệnh nhân rung rinh trên giường. Tuy nhiên, việc kết nối những bệnh nhân này với đám đông vui vẻ và ồn ào trên bãi biển sẽ khó hơn. Có lẽ chỉ khi trước bệnh viện có hàng dài, chẳng hạn như dãy ngoài siêu thị.
Công việc của chính phủ là giảm thiểu dân số và tránh lây nhiễm. Công cụ duy nhất của chính phủ là luật, và nhiều nước trên thế giới phải dùng luật để giữ người ở nhà. Luật pháp đem quy luật nhân quả đến với mọi người, đó là “ra ngoài gặp mặt thì bị phạt” hoặc “trốn biệt giam thì vào tù”. Sẽ dễ hiểu hơn, rõ ràng hơn và dễ hiểu hơn khi bạn nhìn thấy hậu quả.
>> Hoa Kỳ đối mặt với Covid-19 theo kiểu “phản công”,
Mặt khác, mọi người chạy về quê hương để tránh dịch. Ở Việt Nam, không phải là vùng lưu hành chính nên người ta tin rằng người Việt Nam sống ở nước ngoài về nước để tránh lây nhiễm bệnh. Tuy nhiên, tại Mỹ, nơi có nhiều bệnh nhân nhất thế giới, chính phủ phải liên tục huy động quân đội để đưa những công dân bị mắc kẹt trở lại nhiều nơi khác nhau. Những người này trở về không phải vì họ muốn thoát khỏi dịch bệnh, mà vì họ phải trở về nhà trong thời gian khó khăn. Mọi người phải gần gũi với người thân của mình, và trong trường hợp có thiên tai, họ cũng phải ở gần nhà của mình.
Những người Mỹ bị mắc kẹt ở Nam Mỹ với ít bệnh tật cũng phải trở về Hoa Kỳ. Họ ở nước ngoài thì ai lo cho họ, tiền không xài được, ở nhà thuê mãi không được, còn người nhà thì lấy ai?
>> Sau khi Mỹ thực hiện “lệnh cấm châu Âu”, cuộc đời tôi sụp đổ.
Dịch bệnh này đã mang lại những hiểu biết hiếm có cho mọi người. Xét cho cùng, tất cả chúng ta đều là giống loài, và phản ứng cảm xúc của chúng ta đối với thảm họa là như nhau. Mọi người có thể tự phân lập theo khả năng của mình, lắng nghe lời khuyên của đất nước, và ngừng chỉ trích bản thân. Khi tôi cười vào ngày hôm trước, tôi nhận ra rằng mọi thứ dường như không tốt hơn ngày hôm nay.
Điều quan trọng nhất là mọi người nên có phương án cách ly để đảm bảo an toàn. Tinh thần thoải mái. Hát karaoke là một vấn đề lớn, và trong trường hợp này, nó có thể gây ra hậu quả lớn hơn. Đây là nơi cần nhiều luật hơn được thực thi, và nhiều người hơn có thể nhìn thấy hậu quả và hành động đúng.
>> Chia sẻ bài viết của bạn trong phần “Bình luận” tại đây.