Đầu tiên là giảm số lượng học sinh trong lớp. Số lượng học sinh trong một lớp không được quá 20. Đây là một nghiên cứu giáo dục lâu dài đã được chứng minh. Khi số học sinh tăng hơn gấp đôi, giáo viên không thể xác minh từng học sinh.
Thi cử dang dở, việc phụ huynh tham gia đóng học phí cho con là điều tất yếu, làm tăng cường chức năng của phòng giáo dục, bào mòn sức khỏe của phụ huynh. — Thứ hai, không cần cấm dạy thêm nhưng phải quy định rõ giáo viên chuyên trách không được dạy thêm.
Vì vậy, cả hai đều tạo công ăn việc làm cho những giáo viên thất nghiệp hoặc nghỉ hưu vẫn còn khỏe mạnh, trong khi chống lại mức lương hưu một phần 8 giờ âm, họ không dạy gì cả, chỉ tư vấn nghiêm túc ngoài giờ. Học thêm chỉ có thể là tự nguyện, không ai ép buộc ai.
>> >> “Đẩy” sinh viên năm nhất làm bài vào sách giáo khoa
Thứ ba, hủy bỏ chức danh phó phòng. Tất cả học sinh đều bình đẳng, và không có lý do gì để thiết lập “lớp học” trong trường học. Công việc của giáo viên là giúp học sinh tiếp thu đủ kiến thức để có thể tiến lên trong lớp học, và chất lượng của học sinh không phải là điều giáo viên nên quan tâm. Học sinh thông minh sẽ chăm chỉ học tập, không cần quan tâm nhiều đến bản thân, học không nổi. Dù có ép buộc các em làm bài tệ đến đâu thì học sinh cũng lười biếng, thiếu tập trung. Trường học phải là một nơi công bằng. Chỉ vì thành công ảo, dạy tủ mang tính chất nâng cao, nâng cao chất lượng dạy học nên chất lượng học sinh ảo, điểm “tốt”. Thứ tư, đặt mục tiêu cho trường học các cấp. Ví dụ, ở lớp 1, học sinh chỉ cần biết đánh vần số 10, cộng trừ nhân chia. Lên lớp 2, học sinh cần biết cách phát âm chuẩn không hiểu nghĩa mà không mắc lỗi. Viết chính tả, tập viết. Chữ đẹp, lên đến 100 phép tính số học. Cho đến năm lớp 12.
Những mục tiêu này không hề dễ dàng, và chúng cần được nghiên cứu một cách có hệ thống để những kiến thức ở dưới trở thành nền tảng của lớp trên. Tất cả các trường dựa trên mục tiêu này đều tự chọn sách giáo khoa, tự xây dựng các khóa học, thậm chí đặt hàng cho các tác giả viết sách, mà không cần phải “tốt lên” hàng năm.
Thứ năm, xây dựng hệ thống chương trình các kỹ năng phổ thông từ lớp 1 đến lớp 12. Trong số đó, tôi đề nghị rằng ngoại ngữ cũng nên được coi là một kỹ năng chung.
Từ lớp 1 đến lớp 5, học sinh bắt buộc phải học tất cả các môn sau giờ học. Từ lớp 6 đến lớp 12, học sinh có thể tự chọn các môn học ngoài giờ để học. Ngoài ra, các câu lạc bộ sau giờ học được thành lập trong trường học để học sinh có thể thực hành, thực hành và ứng dụng ngay tại chỗ. Tài năng có nhiều mặt, và chúng tôi gọi họ là tài năng, đó không chỉ là điều tốt trong vật lý và toán học. Hình thành hệ thống trường trung cấp liên thông từ lớp 1 đến lớp 12 không chỉ giảm áp lực thi cử của học sinh mà còn giảm áp lực “chạy trường” của phụ huynh. Trường sẽ nhận học sinh dân lập trong bán kính gần nhất. “Chạy trường” sẽ tự nhiên, không gượng ép. Một trường trung học kết nối như vậy sẽ giúp thiết lập một chương trình giảng dạy mạch lạc.
Thứ bảy, để học sinh “nhảy việc”. Mỗi học sinh bình thường đều có năng khiếu riêng, không phải môn chính hay môn ngoại khóa. Học sinh mới vào lớp 1 đọc thông viết thạo, học sinh mới lên lớp 2 tiếp tục học tiếng Việt lớp 2. Cuối học kỳ I học xong học kỳ I, học xong học kỳ II, học kỳ II cho phép học tiếng Việt trong học kỳ III. Các môn kém khác vẫn học năm thứ nhất như bình thường.
– Tài năng đã được phát hiện và khuyến khích rộng rãi, nhưng không ai mở trường chuyên biệt để chọn đào tạo “gà”. Bằng cách này, học sinh nhỏ tuổi có thể tham gia giảng dạy trên lớp. Tài năng là khả năng áp dụng các môn học hoặc kỹ năng nhất định một cách nhanh chóng, thay vì giải các bài tập học thuật siêu khó.
Nếu học sinh 15 tuổi đã học đều các môn thì lớp 12 cũng có thể tốt nghiệp mà không cần đợi tuổi. Học lực mỗi người mỗi khác và không thể vượt qua.
Thứ tám, thứ hạng của trường. Tiêu chí đầu tiên là chỉ số hạnh phúc. Đối với những học sinh bị bạn bè đe dọa mà không can thiệp, học sinh lo lắng bị giáo viên “giả tạo”, phụ huynh sẽ chuyển con. Bao nhiêu phụ huynh tự nguyện đề nghị chuyển trường (trừ lý do chuyển chỗ ở) thì trường đó sẽ bị trừ. Tiêu chí thứ hai là kỹ năng dạy và học.
Giám thị giáo dục chọn ngẫu nhiên một số học sinh mỗi năm, và sau đó tiến hành kiểm tra nhanh chóng. Kết quả đoTrường lấy bao nhiêu điểm. Tiêu chí thứ ba liên quan đến cơ sở vật chất. Tiêu chí thứ 4 là truyền thống, xếp thứ hạng trong hội thi tay nghề văn hóa cấp trường.
>> “Lượng kiến thức của học sinh tiểu học đã giảm 50%”
Tất nhiên, trường xếp hạng càng cao, học phí càng cao, lương giáo viên càng cao. Sự cạnh tranh giữa các trường phải rõ ràng đến mức các trường chuyên biệt mọc lên như nấm, nhưng chất lượng vẫn còn nhiều nghi vấn.
Thứ chín, quảng bá dã ngoại. Học sinh từ lớp 1 đến lớp 5 đi về địa phương và các tỉnh lân cận để rèn luyện tính kỷ luật trong sinh hoạt tập thể và cá nhân. Học sinh lớp 6-9 có những chuyến đi chơi đơn giản trên khắp Việt Nam.
Học sinh từ lớp 10 đến lớp 12 có thể tổ chức công tác xã hội, nâng cao kinh nghiệm sống và quảng bá tư vấn nghề nghiệp. Có như vậy, tuổi thơ của thế hệ sau mới đầy ắp những kỷ niệm đẹp, chứ không phải là trở ngại học hành suốt ngày.
Chúng ta sẽ có một nhóm công dân mới có đạo đức xã hội, khả năng lãnh đạo thân thiện và sáng tạo. Họ sẽ giúp xây dựng một xã hội tốt đẹp hơn dựa trên suy nghĩ và cảm xúc của họ.
Di sản mà chúng ta để lại cho thế hệ sau không phải là vật chất mà là tư tưởng của chúng ta. Thế hệ sau đang tiếp tục phát triển dựa trên lối tư duy này, không cần phải mò mẫm ngay khi đất nước còn kém phát triển. VnExpress.net. Đăng tại đây .
Lin